Ngày 20/11 từ lâu đã trở thành một truyền thống quan trọng của người Việt. Đây là ngày mà cả nước bày tỏ lòng tri ân với các thầy cô giáo - những người dành cả một đời chèo lái những chuyến đò đưa từng thế hệ học trò đến với bến bờ tri thức.
Đối với đám học trò chúng ta, 20/11 còn gắn với một hoạt động đặc biệt khác là làm bích báo - tác phẩm quan trọng nhất trong cả một năm học. Không chỉ là một hoạt động ngoại khóa, bích báo đối với tôi còn mang lại nhiều bài học quý giá.
Bích báo mang lại những bài học đầu tiên về kỹ năng teamwork
Thời 9x chúng tôi đi học, đọc-chép vẫn là cách học chủ yếu trên lớp. Những dự án làm việc theo nhóm thực sự không nhiều. Và bích báo chính là một dự án hiếm hoi mà cả lớp phải hợp sức để hoàn thành.
Dù là sưu tầm, tự viết hay tự vẽ, ai cũng cố gắng trình bày tác phẩm của mình đẹp nhất, chỉn chu nhất có thể. Và chính bản thân tôi, bình thường nổi tiếng viết chữ như “gà bới” cũng cố gắng viết bài của mình thật nắn nót.
Về mặt tâm lý, có thể việc tôi cố gắng viết đẹp là ảnh hưởng của áp lực đồng trang lứa. Nếu tôi viết nguệch ngoạc, tôi sẽ không bị điểm kém, nhưng chắc chắn bích báo lớp tôi sẽ bị trừ điểm.
Tất cả những bài học trên đều theo tôi suốt nhiều năm về sau. Trong thời kỳ mà hoạt động nhóm tôi trên lớp còn khan hiếm, bích báo thực sự đã mang lại cho lứa chúng tôi những bài học đầu đời về kỹ năng quan trọng này.
Bích báo có những “đặc quyền” sáng tạo mà sau này khó có thể tìm lại
Không quá khi nói rằng, làm bích báo là trải nghiệm sáng tạo quý giá cho lứa tuổi học trò. Nó có những “đặc quyền” mà càng lớn, tôi càng khó tìm lại trong cuộc đời làm sáng tạo của mình.
Bích báo là cơ hội sáng tạo một cách tự do đúng nghĩa. chúng tôi được thoải mái lựa chọn hình thức cho từng bài viết, tông giọng cho từng câu thơ và sắc màu cho từng hình vẽ. Chúng tôi được vừa làm vừa chơi mà không lo bị điểm thấp, được để trí tưởng tượng bay xa mà không phải theo một quy chuẩn nào.
Bích báo là nơi mọi tài năng được “bung lụa”, bao gồm cả làm thơ, thủ công hay vẽ tranh - những sở trường ít có đất dụng võ trong các môn chính khóa. Nó như một lời động viên cho những đứa trẻ không học giỏi những môn “quan trọng” và rộng ra là những người trưởng thành vẫn đang tìm cho mình chỗ đứng trên đường đời. Chỉ cần bạn kiên trì và tâm huyết, tài năng của bạn chắc chắn sẽ tìm được cơ hội tỏa sáng.
Bích báo là ví dụ điển hình cho tinh thần “vui là chính, giải thưởng là phụ”. Khi tờ bích báo hoàn chỉnh được treo lên gốc cây ở sân trường, chúng tôi đều cảm thấy hạnh phúc đến khó tả. Nó giống như một kiệt tác được đóng khung, lồng kính và trưng bày trong viện bảo tàng vậy. Dù bích báo có được giải hay không, chúng tôi đều có quyền tự hào về sản phẩm tâm huyết mà tất cả đã nỗ lực làm ra.
“Sáng tạo không giới hạn” dường như là điều bất khả thi. Nhưng với đám “nhất quỷ nhì ma, thứ ba học trò” ngày ấy, sáng tạo là vô biên, đặc biệt qua những mùa bích báo.
Hơn cả một giải thưởng, bích báo mang lại những giá trị lớn lao về tinh thần. Chúng tôi lần đầu hiểu thế nào là tinh thần teamwork, là nỗ lực hết mình cho một tác phẩm, là kiên trì tìm cơ hội thể hiện tài năng của mình. Và quan trọng hơn cả, bích báo lưu giữ những kỷ niệm quý giá về thầy cô, về trường lớp, về một thời học trò vô tư mà cuộc sống người trưởng thành khó có thể tìm lại.
Opmerkingen