Ngót nửa thế kỷ, trong những hoài niệm ký ức về tuổi thơ của tôi ở Hà Nam, có lẽ gắn bó nhiều nhất, mang nhiều dấu ấn nhất và ảnh hưởng đến đam mê sở thích và nghề nghiệp tương lai, chính là những chương trình phát thanh địa phương…
Và cho đến nay, khi truyền thông thuộc vào thời đại công nghệ, đa phương tiện, với nhiều lựa chọn, thì Đài phát thanh địa phương vẫn như một sự vương vấn không thể xa, dù có lúc tưởng chừng đã để vào kỷ niệm.
Thứ âm thanh quen thuộc ấy khiến tôi mãi nhớ. Ngày ấy không có điều kiện như bây giờ: điện thoại, máy tính kè kè bên mình…
Chúng tôi chỉ có thể chiều chiều với lũ bạn cùng làng nô đùa dạo quanh, vừa chơi vừa lắng nghe những âm thanh đó; hay mỗi lúc 6 giờ sáng nhờ bài nhạc với giọng nói quen thuộc từ đài phát thanh địa phương, chẳng cần báo thức cũng biết giờ dậy đến trường. Đài phát thanh ngày ấy như là người bạn thân thiết của tôi, cho dù có những chương trình phát thanh “vượt tầm” hiểu biết của một đứa trẻ, tuổi nhi đồng.
Những đứa trẻ như tôi hồi ấy, đều có thể cảm nhận được rất nhiều những gì được nghe qua sóng truyền thanh. Đặc biệt, như một lớp học thứ hai, những chương trình của Đài phát thanh địa phương, ngoài thông tin thời sự, thì nó đã truyền đến tâm hồn trẻ thơ của tôi biết bao vẻ đẹp của nghệ thuật, nuôi dưỡng cho tôi những đam mê, sở thích trong tương lai ngay từ nhỏ với nhiều mơ ước đẹp…
Những chương trình như: Đọc truyện đêm khuya vào 22 giờ hàng đêm, Buổi phát thanh văn nghệ, Trang văn nghệ chủ nhật, Buổi phát thanh văn nghệ: tiết mục Tiếng thơ, Sân khấu truyền thanh, Chương trình Dân ca và nhạc cổ truyền Việt Nam, Chương trình nhạc thính phòng vào 16 giờ ngày chủ nhật…
Buổi phát thanh Vì an ninh Tổ quốc: Tiết mục Kể chuyện cảnh giác vào tối thứ bảy hàng tuần … Và thi thoảng còn được nghe tường thuật bóng đá…
Thơ ca, văn chương, âm nhạc, sân khấu… , qua sóng Đài phát thanh đã cho cuộc sống tinh thần tuổi thơ của tôi trở nên phong phú, như sở hữu một khu vườn cổ tích lãng mạn và không kém phần thú vị để khám phá vào thời ấy, khi trẻ nhỏ nơi đây ít có gì để chơi, để giải trí.
Tôi như trôi êm đềm trong áng văn đẹp qua những truyện đọc đêm khuya, bềnh bồng mơ từ những dòng thơ qua giọng ngâm của các cô Linh Nhâm, Trần Thị Tuyết… Tôi như lạc vào xứ sở tuyết trắng của Bà Chúa Tuyết, của những con thiên nga, của mùa thu vàng… qua những bản sonata, giao hưởng, nhạc kịch của Beethoven, Mozart, Traicopxki...
Có lúc tôi lại như thấy mình đang ở giữa một đám hội mùa xuân có cô Tấm, có chàng Thạch Sanh, có những vị vua từ Đinh - Lý - Trần - Lê… qua những vở kịch, chèo cổ, những làn điệu dân ca…
Cho đến nay, dù đã trải qua nhiều năm, tôi đã trở thành sinh viên trường Báo, được đi nhiều nơi tác nghiệp, xa quê hương nhưng có lẽ trong tôi đài phát thanh vẫn cứ gắn liền như một tình yêu thủy chung…
Comments