Phim hoạt hình thường mang đến những kỷ niệm nhẹ nhàng, vui vẻ theo một phong cách dễ thương và thích hợp với mọi tầng lớp, lứa tuổi.
Ấy vậy mà đằng sau những bộ phim hoạt hình nổi tiếng gắn liền với tuổi thơ của rất nhiều 9x vẫn còn những mảng tối của những thước phim được cho là kinh dị, ghê rợn bị cấm chiếu.
Tập phim ghê rợn bị cấm chiếu vĩnh viễn trong Tom and Jerry
Một tập phim của “Tom and Jerry” đã được nhà làm phim Gene Deitch cho ra đời với tên gọi Tom’s Basement. Tuy nhiên, sau khi xem lại đoạn phim, ông cảm thấy chất lượng quá tồi (không phù hợp với trẻ nhỏ) còn âm thanh thì lại không được rõ ràng cho nên đã quyết định hủy bỏ nó.
Nội dung của tập phim này là một câu chuyện cực kỳ ghê rợn, mô tả cảnh mèo Tom đang nằm ngủ gần tầng hầm thì bà chủ vô tình đạp trúng đuôi Tom lúc đi ngang. Bà chủ bỗng điên tiết lên, cấm Tom không được bén mảng tới gần đó nữa.
Từ đằng xa, Jerry nở nụ cười nhưng là một nụ cười ma quái, rất đáng sợ. Jerry liên tục dụ dỗ Tom đến gần tầng hầm và dĩ nhiên chú mèo đáng thương sau đó phải lãnh đủ những trận đòn oan nghiệt từ bà chủ. Đến khi trên người bê bết máu, một chân bị gãy lìa và sàn nhà loang lổ những vết máu.Tom khẩn thiết van xin Jerry tha mạng.
Tuy nhiên, Jerry chỉ cười và lạnh lùng đẩy Tom về phía tầng hầm một lần nữa. Lần này lại bị bà chủ bắt được, bà lấy ra một khẩu súng. Âm thanh lúc này thật sự rất kinh hãi, Tom thì rên la, bà chủ thì hét lên còn Jerry thì cười man rợ.
Một con dao được quăng về phía Tom và chú mèo đã bắt lấy, đâm một nhát vào người bà chủ. Cả hai con vật rủ nhau kéo xác xuống tầng hầm để rồi một cảnh tượng kinh dị lại hiện ra: xác chết vương vãi khắp nơi, một màu đỏ bao trùm màn hình và đâu đó tiếng piano ma mị liên tục vang lên không ngừng.
Tom không hoảng sợ nữa, nó bình thản như không có gì xảy ra và cùng Jerry ăn mừng. Trong khi Tom ngấu nghiến cái đùi gà thì nụ cười của Jerry lại xuất hiện. Nó giết Tom bằng con dao trên bàn ăn, lẩm bẩm trên miệng câu “Don’t you believe it” (Đừng tin nó).
Chuột Mickey và đoạn phim quỷ ám
Cũng như "Tom và Jerry", câu chuyện của Mickey cũng có phần ma mị và bí ẩn không kém khi có một bí mật liên quan đến một tập phim mãi mãi bị cấm chiếu. Một tập phim bị ma ám.
Thoạt nhìn, tập phim trắng đen rất đỗi bình thường. Đơn thuần chỉ là một cảnh chú chuột Mickey đi bộ qua những con phố, chỉ có điều, trái với vẻ ngoài vui tươi dễ thương vốn có. Đằng này, gương mặt u buồn cứ cúi xuống, tay chắp sau lưng.
Đoạn phim được lặp đi lặp lại trước khi mờ dần. Nhạc nền của phim có phần kỳ quái. Khi kiểm tra lại để đi vào khâu hoàn tất, các họa sĩ cảm thấy đoạn phim bị lỗi nhưng vẫn muốn lưu lại một bản sao.
Ngờ đâu khi xem lại, họ phát hiện đoạn phim đã kéo dài thêm 7 phút 4 giây. Phim chuyển sang nền đen mãi đến phút thứ 6 và cảnh Mickey đi bộ lại tiếp diễn. Từ đây, gương mặt u buồn kia không còn nữa, thay vào đó là nụ cười ngoác mồm dọa người.
Tiếng đàn piano ma mị kia được thay thế bằng những âm thanh thều thào, nghe như tiếng khóc than vọng xa. Hình ảnh trong phim bắt đầu có sự thay đổi, mọi thứ trở nên lộn xộn. Và tiếng la hét chỉ kết thúc khi Mickey đột ngột bị một con dao cắt nát mặt ở phút thứ 8.
Phineas and Ferb - sự thật về một thảm kịch bi thương
Nhiều người đồn đoán rằng, bộ phim hoạt hình này dựa trên một câu chuyện có thật dù cho chúng thật rất phũ phàng và nó chẳng hề đẹp đẽ như trên phim.
Linda Flynn là mẹ của Candace và Phineas đã quyết định tái hôn lần nữa với Lawrence Fletcher. Ông cũng có một đứa con trai là Ferb. Phineas và Ferb trạc tuổi nhau nên sớm trở thành bạn bè thân thiết của nhau. Người chị Candace thật sự rất yêu thương hai đứa em trai của mình dù cho hai cậu bé có những giây phút quậy phá, tinh nghịch.
Cô cảm thấy ấm áp khi được ở bên cạnh hai đứa em trai và gia đình nhỏ bé hạnh phúc này cho đến ngày Phineas và Ferb qua đời trong một vụ tai nạn giao thông. Đó là một sự thật quá khó chấp nhận, Candace tin rằng hai nhóc em vẫn sống và tưởng tượng ra những trò chơi trước kia chúng thường hay chơi.
Căn bệnh ngày càng trầm trọng, những việc cô kể về hai đứa em chẳng bao giờ được mẹ tin chính là vì lí do đó. Sau khi được chẩn đoán mắc chứng tâm thần phân liệt, cô được bác sĩ kê thuốc an thần nhưng lại uống quá liều từ đó trở nên hoang tưởng và điên rồ, đó là lí do có sự xuất hiện của “điệp viên ngầm” Perry, khi mà trên thực tế Perry chính là chú chó của gia đình cô.
Quá trình điều trị thất bại và Candace bị bố mẹ bỏ lại bệnh viện cho tới cuối đời. Trong sự cô đơn và căn bệnh ngày càng trầm trọng, Candace viết về hai đứa em, những cuộc phiêu lưu và cả câu chuyện tình ngọt ngào trong cuốn nhật ký của mình. Đó là lí do mùa hè trong phim luôn được kéo dài, chẳng bao giờ kết thúc.
Mặc dù những câu chuyện trên đây đều là những truyền thuyết được truyền miệng trong xã hội. Thế nhưng khi ngẫm nghĩ lại, những bộ phim này vẫn gây ra một nỗi ám ảnh khó tả cho người xem và khiến chúng ta tò mò về nguồn gốc thật sự của chúng.
Comments